Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2012

THƠ VỀ VU LAN VÀ CÔNG ƠN CHA MẸ

1. Đố ai điếm được lá rừng
    Đố ai điếm được mấy từng trời cao
    Đố ai điếm được vì sao
    Đố ai điếm được công lao mẫu từ.
2. Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ
    Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha
    Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ
    Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha

    Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn
    Mang cả tấm thân gầy Cha che chở đời con
    Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc
    Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghen con.

3. MẸ LÀ TẤT CẢ, Hoa Nghiêm
   Như cỏ xanh ngóng đợi mùa Xuân tới
   Mỗi bình minh vẫy gọi tiếng chim ca
   Tâm hồn con đón nhận biển bao la
   Là biển Mẹ chan hoà tình thương mến

   Mẹ là gió, tự nghìn xưa gió đến
   Ru lòng con qua từng bến long đong
   Mẹ là trăng, soi sáng những giòng sông
   Trôi êm ả, tuổi thơ bên gối Mẹ

   Mẹ là nắng, từng giọt rơi … rất nhẹ
   Rất mong manh, nắng vẽ đủ muôn hình
   Nắng nồng nàn, sưởi ấm những bình minh
   Cho vạn vật an lành muôn sức sống

   Mẹ là hoa, cho đời bao thơ mộng
   Ngát hương yêu giữa ***g lộng núi đồi
   Mẹ là mây, cho bóng mát ngàn nơi
   Là mưa xuống cho người thêm trái ngọt

   Mẹ là nhạc, những giòng tình thánh thót
   Mỗi sớm mai như chim hót trên cành
   Mẹ là thơ, bay ngàn lối mênh mông
   Lá sao sáng khắp đầu ghềnh cuối bãi

   Mẹ là Phật đưa con qua khổ hải
  Bao nắng mưa dầu dãi một đời mê
  Bước chân xa dẫu lạc lối quay về
  Xin nương tựa trong tình thương của Mẹ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét