Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2012

TẬP THƠ GIÁC HUỆ

Đời Giải Thoát
Mến tặng những nhà Tăng Sĩ đã dâng kiếp sống của mình cho vạn loại.
Thà đời Hạc nội không lương bổng,
Hơn kiếp gà nhà có thớt, dao.                        
Đời giải thoát là sao? sao giải thoát?
Giải cái chi? Và thoát khỏi cái chi?
Giải thoát xong, được ích lợi điều gì?
Không giải thoát, có điều chi hại chứ?.
Đó! Ý tưởng hoài nghi còn ấp ủ:
Trong hồn tôi, trong ký ức của tôi,
Xin ai kia chớ tiếc…một, đôi lờI,
Đem tỉ dụ giải bày, cho cụ thể.
-Đây! Tăng Sĩ tài hèn song chẳng nệ:
…Bút cùn mằn, gượng giải phẩu sơ qua.
-Giải thoát là tháo, mở với thoát ra…
…Những tội lỗi và những điều dục vọng.
Biết bao kẻ, lánh phiền ba, náo động.
Vào rừng xanh, bộng đá, để trau tâm.
Nhưng còn vương những dĩ vãng âm thầm.
Nào vợ đẹp, nơi phương trời xa thẳm.
Nào:cháu dại, vừa bước đi lẩm đẫm,
Nào mẹ hiền tựa cửa ngóng, trông tin,
Nào mê man đôi khúc nhạc huê tình,
Nào vọng cổ “Út trà Ôn” muồi riệu.
Thế! chưa phải đắc lý chân huyền diệu.
Thân xa lìa, mà trí chẳng lìa xa…
Thân xuất gia, mà tánh cứ tại gia.
Thân giải thoát, mà lòng chưa giải thoát.
Tuy vẫn biết thân tâm đều giải thoát.
Là khó khăn hơn vượt núi, trèo non…
Song nhớ rằng hễ ”nước chảy, đá mòn”
Nếu có chí, lo gì không kết quả?
Có xuất trận, mới tường con chiến mã,
Không phong ba nào rõ sức nghê, kình.
Con phượng hoàng tung cánh lướt trời xanh,
Dù gió bạt, vẫn không hề bạt gió.
Kìa! con hổ thoát chuồng con vò võ,
Gặp rừng cây xào xạc, nắng vàng hanh,
Thì tự do gào, thét mặc tung hòanh,
Lâm sơn động, từ đây mình…chúa động.
Gầm một tiếng, loài…thỏ cheo…tê cóng,
Hơn giam mình trong cũi sắt trăm năm…
Tuy no nê, nhưng cái sống âm thầm,
Không triển vọng, bị lũ chồn khinh rẻ.
Trong gác tía, lầu son, tuy mát mẻ,
Có nước trong, gạo trắng, sẵn lồng vàng.
Nhưng làm sao giam hãm cánh chim bằng?
Thà bữa đói,bữa no, mà khỏe, nhẹ.
Dưới bể thẳm, vòi nước phun: tung tóe…
Con kình, nghê càng thích chí quậy đuôi.
Nhưng tham mồi, thôi ngang, dọc…và thôi.
…Đùa sóng nước, ngông chơi miền hạ giái.
Đời giải thoát, nghĩa là đời tự tại!
Nghĩa là đời hồ hải rộng thênh thang…
Nghĩa là đời hạc nội bốn phương ngàn.
Trời, đất rộng…mặc tình…ta qua lại…
Đời giải thoát, nghĩa là đời tự tại!
Không như đời con hổ…bị sa cơ,
Không như thân con cá…ở trong lờ,
Mà như thể…con chim trời tung cánh…
Hổ sa-cơ, thôi hết đời dõng mãnh,
Cá trong lờchỉ đợi chảo nước sôi.
“Ôi! Thôi rồi nồi xôi! ối! nồi xôi”
Người sẽ nhắp vài ba chai “xị-đế”.
Sòng”tài-xỉu, Kim chung” đời khi dễ,
Chén”Hoàng Mai” chếnh choáng khách
“Lưu Linh”,
Ả Hằng Nga, kiệt xác kẻ đa tình,
Bàn nha phiến, gầy gò thân tiết liệt.
Vậy: mỹ nữ là hòm chôn tuấn kiệt,
Dĩa: dầu hôi là mã chúng thiêu thân,
Bả vinh hoa là ngục nhốt tinh thần,
Mồi phú quí là mồ trang sĩ họan.
Ta muốn khóc, nhưng dòng châu đã cạn,
Ta muốn cười, nhưng cười nỡ được đâu?
Muốn vui lên, sao cứ mãi dâng sầu!
Ôi! kiếp sống chỉ…buồn! đau! khổ! hận?
Song nhân thế chớ lấy làm bất nhẫn,
Mà bi quan, ta cần phải lạc quan!
Phải vững lòng, phải đứng dậy lên đàng…
Nay: chiến bại, ngày mai là: chiến thắng!
Trong tăm tối, ta đi tìm sáng lạn,
Trong gông cùm, ta tiến tới tự do.
Trong đói lòng, ta kiến tạo ấm no,
Trong nhục tủi, ta trừ tiêu tủi nhục.
Trong đau khổ, ta chuyển thành hạnh phúc,
Trong bất công, ta xây lẽ công bằng,
Trong bất công, ta xây lẽ công bằng,
Trong bị trị, ta làm sao tự trị.
Mà muốn thế, phải đến đời Tăng Sĩ,
Gỡ tóc mây, ẻo lả, chặt dây tình,
Muốn đại hùng, phải có chí hùng anh,
Nâng lợi tỏa, danh cương, rồi bứt đứt.
Muốn đại lực, phải kiên tâm nổ lực,
Xé càn khôn, đạp lưới sắt gia đình,
Rọi đèn từ, sáng tỏ cõi u minh,
Vung chiếc gậy ”Kim Cang” trừ lục tặc.
Như Hoàng Tử Bạc Đề còn xuân sắc,
Cũng chẳng màng, xóa bỏ sắc còn xuân.
Mặc mưa dầu, nắng dãi, sỏi ê chân,
Vai vẩn khoác “Hùynh y”, lo cứu độ.
Người giải thoát, là những người giác ngộ,
Là những người, xem cái sống như không.
Là những người, xem chết tợ lông hồng,
Sống hay chết, nào có gì trói buộc.
Miễn mục đích mình đạt thành là được,
Thì, tiếng khen: hay, dở có  cần gì!
Thì, tiếng cầm, tiếng sắt, có màng chi!
Thì, tiếng thị, tiếng phi là vô nghĩa.
Vậy! ai muốn: Máu thôi loan chiến địa,
Đầu thôi rơi… ở tận bãi sa trường…
Xương thôi phơi…khắp mãnh đất quê hương…?
-Thì phải tiến theo lá cờ giải thoát.
 -Ai tạo ác? Ngày, đêm, mong dứt ác?
-Ai đã sầu? tháng tháng muốn tiêu sầu?
-Ai đã đau? Phút phút ước lìa đau?
-Cũng phải tiến theo lá cờ giải thoát.
 Giác Huệ
TRÒ ĐỜI
Giác Huệ
Xem qua sự thế, dạ bùi ngùi!
Kẻ dở: ganh hiền,giỏi: trốn chui.
Cắc ké chê kè thân sặc sỡ.
Thằn lằn ngạo mối vảy sần sùi
Hoa thơm! Chúa ỷ khinh trôm thúi,
Lá rậm, tùng kiêu, biếm sứ cùi.
Vạn vật, muôn hình,nghìn vẻ đẹp,
Tri nguyên cội gốc, sẽ hòa vui.
Giác Huệ Thi Tập
 Hai Chí Hướng
“Lời nói là gươm: người Khất Sĩ, bút lông là kiếm: khách văn chương”
Chiều đổ xuống, đàn chim về tổ ấm,
Con đang ngồi thơ thẩn ngắm mây bay.
Chợt! hình cha hiện đến vóc…gầy gầy,
Theo sương khói, mờ mờ…con chạnh nghĩ:
Cha, thuở trước, cha là nhà văn sĩ,
Rút ruột tằm, trả nợ lá dâu xanh.
Rồi đêm đêm cha thức quá tàn canh,
Lo nặn óc, trải lòng, trên giấy thắm…
Con, hiện tại, con là đời vạn dặm…
Gót hải hồ, phiêu bạt khắp năm châu.
Lấy tàn hơi, chỉ rõ lý đạo mầu,
Cho lữ khách quay đầu về Phật, Pháp.
Dù quyền lực , hay phong trần, bão táp,
Ngọn”bút lông” cha cứ việc hươi lên…
Dù máu hồng, hoặc lửa đạn, mưa tên,
Lời”chơn đế” con vẫn hùng hồn thuyết.
Phú quý! Công danh! Tiền tài! Yến tiệc!
Có thay lòng, đổi dạ, của cha đâu.
Vinh hoa! Mỹ nữ! Khanh tướng! Công hầu!
Không lay chuyển lòng sắt son con được.
Cha: chỉ biết ”lương tâm”, làm mực thước,
Con chỉ cần ”chơn lý”, ấy phương châm.
Nếu màu “thâm”, cha viết:”nó là thâm”
Không vụ lợi cha viết:”thâm là trắng”
Bằng màu ấy là thứ màu:”trong trắng”
Không bao giờ con bảo ”trắng là thâm”.
Phải vương tơ, là bổn phận con tằm,
Còn thuyết pháp, là hành viTăng lữ.
Một ngọn bút, cha tung vô lượng chữ,
Để nâng cao ”chánh lý”, phá ”dâm tà”.
Đôi môi hồng con thong thả ngâm nga,
Vài câu kệ, lấp tiêu điều mộng mị.
Vậy; ý chí, mục phiêu, đồng xả kỷ;
Rồi cha, con, cứ tiến…tiến bon bon…
Nhưng hỡi ôi! Bao hoài bão chưa tròn,
Cha vội thác, khi đời còn tươi trẻ.
Nhìn mộ xám, cỏ úa vàng buồn-tẻ,
Nhạc dế sầu, rỉ rã…khóc: năm canh.
Gió rai-lai, vài chiếc lá lìa cành,
Làn mây tím âm thầm trôi…khắp nẻo…
Con vội dệt vần thơ, lòng lạnh lẽo
Kính dâng cha, miền tiên cảnh xa xôi…
Xin nhớ rằng: dù vật đổi, sao dời
Con vẫn tiến mặc tình đời lạnh, ấm.
Giác Huệ
Chiến Thắng
Tung chân đạp, cho đổ tường giãi đãi
Vung đôi tay, cho đứt sợi tơ tình
Thổi gió lên, cho thấy rỏ trời xanh…
Vẹt mây xám, cho ánh hồng lố dạng.
Dù gặp phải tam đồ, vương bát nạn
Cười khinh nguy, cứ vững bước ngang nhiên.
Nuốt chua cay, miễn chí nguyện vẹn tuyền.
Cải tục lụy, hòan tòan thôi hệ lụy.
Tiến! tiến! tiến! Ta là người chiến sĩ.
Mà tâm tư là một bãi sa trường
Mà quân thù là bè lũ ma vương
Còn tướng tá, là tham lam, sân giận.
Ta quyết tiến, đánh tan, tiêu diệt tận
Cho đến khi cướp được ải Niết Bàn,
Treo Hùynh kỳ phất phới ánh vinh quang.
Mới cầm chắc trong tay nguồn thắng lợi…
Ồ gió sớm reo hò trong nắng mới,
Đây hương đời thơm ngát ý từ bi,
Hãy ra di, chớ ngại, phải ra đi,
Say chiến đấu mong ngày mai chiến thắng.
Nếu tiến mãi…dù mệt nhòai cũng đặng
Bằng rút lui, là chưa chiến đã thua
Thuyền ra khơi, mà sợ sóng gió đùa
Tâm như thế, là tâm hồn yếu ớt.
Cây quỵ ngã: do đốn xong”búa chót”
Thành xây nên: bởi viên đá”sau cùng”
Sợ làm chi, chỉ một trận thư hùng
Mà kẻ thắng, là thắng khi”trận cuối”.
Khóc: nhục nhã, r ên: hèn, than: yếu đuối
Hơi còn đây, nghị lực hãy còn đây
Và còn đây: chí hướng độ muôn lòai
Thì đứng dậy, cười lên, hùng dũng tiến.
Giác Huệ
Vịnh Thái Tử: Sĩ Đạt Ta
Xem qua tứ khổ, biệt loan phòng,
Dưới cội Bồ Đề chứng lục thông.
Lộc giã vi vu luồn pháp vũ,
Sa La thổn thức ngọn trào lòng
Vầng mây đỉnh Thứu, tan lời sắc,
Cổ thọ vườn Kỳ, vắng tiếng không.
Thập nhị kinh văn, thiên cổ tụng,
Hăm lăm thế kỷ lệ tuôn giòng…
Cánh chim bạt gió
“Ai đi mãi miết trong sương gió,
Thỉnh thỏang xin dừng nghe tiếng chuông”.
Thuở ấy: bạn lòng quảy bát y,
Như chim sòe cánh, cá giương kỳ.
Chim kia sòe cánh bay bay liệng,
Cá nọ giương kỳ: lội lội đi.
Trời rộng…lửng lơ đôi cánh nhạn…
Bể sâu thong thả một con Kình…
Tiêu dao: năm, tháng, ngày, nhanh nhẹn.
Điệp nở, điệp tàn, bốn độ xinh.
Bỗng, cánh chim kia…thôi quạt gió,
Đôi kỳ cá nọ: hết giương mau.
Chim thôi quạt gió: chim sa lưới,
Cá xếp vi, kỳ: cá vướng câu.
Chiều ấy…bạn đi, chiều lá rụng…
Chiều nay…trở lại, điểm heo may.
Điệp xưa: rơi đỏ, mừng cho bạn,
Nay: khóc con chim sớm lạc bầy.
Đây: tả tơi cây, lồng lộng gió…
Sầu! mây du lịch bốn phương ngàn.
Trong sương có kẻ lâm râm nguyện;
…”Cho một con chim sớm gặp đàn”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét